Người đàn ông Thụy Điển kể lại ác mộng mắc đậu mùa khỉ ở New York

Sebastian Köhn, một người dân New York đã miêu tả lại với Guardian trải nghiệm kinh hoàng khi mắc đậu mùa khỉ trong hơn 2 tuần ở Mỹ, cùng với sự chật vật khi tìm kiếm hỗ trợ y tế.

1 Nguoi Dan Ong Thuy Dien Ke Lai Ac Mong Mac Dau Mua Khi O New York

Tôi mắc đậu mùa khỉ và đó hoàn toàn là một cơn ác mộng.

Khi lễ hội New York Pride bắt đầu vào ngày 24/6, tôi biết rằng bệnh đậu mùa khỉ là một vấn đề mới nổi, nhưng tôi cũng có ấn tượng rằng số ca mắc bệnh trong thành phố tương đối ít. Điều tôi không biết là năng lực xét nghiệm tồi tệ đến mức nào. Vào thời điểm đó, thành phố chỉ có khả năng xử lý 10 xét nghiệm mỗi ngày.

Tôi đã quan hệ tình dục vào cuối tuần. Sau đó một tuần, vào ngày 1/7, tôi bắt đầu cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi bị sốt cao kèm theo ớn lạnh và đau nhức cơ bắp, các hạch bạch huyết của tôi sưng to đến nỗi chúng nhô ra khỏi cổ họng 5 cm.

Bốn ngày đau đớn đợi kết quả xét nghiệmĐầu tiên, tôi tự xét nghiệm Covid-19, nhưng kết quả âm tính. Sau đó, tôi bắt đầu nghi ngờ bệnh đậu mùa ở khỉ. Tôi nhắn tin cho một người bạn, trong khi chờ cơ thể nổi mụn mủ khắp người.

Tôi là một người đàn ông 39 tuổi quê ở Thụy Điển, sống ở Brooklyn và làm việc từ thiện.

Trong thập kỷ qua, công việc của tôi chủ yếu tập trung vào các quyền và sức khỏe tình dục và sinh sản, vì vậy tôi đã theo dõi sự bùng phát ngay từ đầu.

Tôi thậm chí đã cố gắng tiêm phòng khi thành phố New York khởi động đợt tiêm chủng ban đầu vào ngày 23/6. Nhưng giống như đại đa số những người New York khác cố đặt hẹn tiêm chủng, tôi đã không gặp may.

2 Nguoi Dan Ong Thuy Dien Ke Lai Ac Mong Mac Dau Mua Khi O New York

Sebastian Kohn (39 tuổi) ở Mỹ kể lại trải nghiệm mắc đậu mùa khỉ. Ảnh: Sebastian Kohn

Hai ngày sau khi các triệu chứng của tôi xuất hiện, ban bắt đầu nổi lên ở hậu môn trực tràng, chúng loét và đau đớn. Ban đầu là cảm giác châm chích, ngứa ngáy. Tôi không hề sợ hãi vào thời điểm này. Tôi được thông báo rằng các triệu chứng sẽ nhẹ, và tôi là một người hoàn toàn khỏe mạnh không có bệnh lý nền. Nhưng tôi không biết căn bệnh sẽ trở nên tồi tệ như thế nào.

Tôi đã khám online với bác sĩ gia đình và cô ấy đồng ý rằng tôi nên đi xét nghiệm. Vì vậy, tôi đã đi khám khẩn cấp. Tôi có tất cả triệu chứng của bệnh đậu mùa khỉ và may mắn thay không ai đặt câu hỏi liệu tôi có nên đi xét nghiệm hay không. Tôi cũng đã yêu cầu một bảng xét nghiệm STI (các bệnh lây qua đường tình dục) đầy đủ.

Tôi muốn loại thuốc kháng virus đang được sử dụng để điều trị bệnh đậu mùa khỉ, TPOXX, nhưng trước tiên cần có kết quả xét nghiệm dương tính. Vì vậy, họ cho tôi về nhà với Tylenol.

Các cơ quan quản lý châu Âu đã phê duyệt TPOXX như một phương pháp điều trị bệnh đậu mùa khỉ hiệu quả, nhưng FDA chỉ chấp thuận nó để điều trị bệnh đậu mùa. CDC duy trì một kho dự trữ TPOXX và cho phép “sử dụng từ thiện” trong các đợt bùng phát bệnh đậu mùa khỉ.Sau khi tôi về nhà, ban bắt đầu lan rộng và tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Ban nổi lên ở khắp nơi. Ban đầu chúng trông chỉ như vết muỗi đốt nhưng sau đó phát triển thành những mụn nước trồi lên, rồi cuối cùng đóng vảy và để lại sẹo. Chúng nổi lên trên đầu, trên mặt, cánh tay, chân, bàn chân, bàn tay, thân mình, lưng. Chỉ trên khuỷu tay phải của tôi thôi đã có 5 mụn như vậy. Có thời điểm, tôi nổi hơn 50 mụn, sốt hơn 39 độ C và đau dữ dội, khiến tôi hoảng loạn. Nơi duy nhất tôi không nổi mụn là bộ phận sinh dục.

Ngày hôm sau, tôi nhận được kết quả xét nghiệm STI dương tính với bệnh lậu, nhưng vẫn chưa có từ nào về bệnh đậu mùa khỉ. Đó là khi tôi phát ban khắp nơi trên cơ thể từ cổ trở xuống, kèm đau đầu, đau khớp ở ngón tay và vai, và một cơn đau kỳ lạ ở xương ống chân khiến tôi không thể đứng dậy được.

Vào ban đêm, tôi thức dậy và phát điên vì đau và ngứa do các vết thương và phát ban, ngồi dậy trên giường và tự gãi. Tôi bị cách ly, cô đơn và thất vọng với hoàn cảnh bất công này. Rõ ràng là tôi bị ốm rất nặng, nhưng vẫn phải tự chăm sóc cho mình.

Vết thương ở hậu môn và trực tràng của tôi vốn đã rất đau lại biến thành vết thương hở. Cảm giác như tôi có ba vết nứt ngay cạnh nhau, và nó thật sự rất kinh khủng. Tôi thực sự hét to mỗi khi đi vệ sinh. Ngay cả việc giữ cho khu vực này sạch sẽ, như tắm rửa, cũng thực sự đau đớn. Thế mà cứ 2 giờ mỗi lần, tôi lại phải rửa ráy.

Bốn ngày sau khi xét nghiệm, tôi nhận được cuộc gọi từ dịch vụ chăm sóc khẩn cấp rằng tôi đã có kết quả dương tính với bệnh đậu mùa khỉ. Nhưng họ không cung cấp cho tôi thông tin gì ngoài điều đó.

Chật vật tìm trợ giúpTôi bắt đầu gọi điện xung quanh để tìm cách tiếp cận với thuốc kháng virus. Tôi biết CDC đã đưa ra hướng dẫn về những người nên được xem xét điều trị bằng thuốc này, bao gồm bệnh nhân bị tổn thương hậu môn và trực tràng, tổn thương ở cổ họng và các tình trạng da liễu, các triệu chứng tôi đều có.Nhưng gọi bất cứ đâu tôi đều được hướng dẫn kết nối với người khác. Tôi gọi dịch vụ chăm sóc khẩn cấp, người này bảo tôi liên hệ với sở y tế. Sở y tế lại bảo: “Ồ không, bác sĩ gia đình của anh phải yêu cầu điều trị cho anh”. Sau đó, tôi liên hệ với bác sĩ của mình, và họ nói: “Chúng tôi có thể yêu cầu lên sở y tế, nhưng anh biết đấy, họ từ chối hầu hết yêu cầu của chúng tôi, vì vậy đừng hy vọng”.

Sau đó cổ họng tôi bắt đầu sưng lên. Amidan của tôi bị bao phủ bởi mủ trắng. Tôi đã quay video và gửi cho một người trong văn phòng bác sĩ gia đình của tôi và họ nói: “Tôi nghĩ anh nên đến phòng cấp cứu”.

Phòng cấp cứu xác định đó là viêm amidan do vi khuẩn, và họ đã cho tôi thuốc kháng sinh. Nhưng khi tôi hỏi họ thuốc kháng virus, họ nói rằng họ sẽ không cho tôi vì họ chỉ cho những người bị suy giảm miễn dịch nghiêm trọng. Tôi nói với họ đó không phải là hướng dẫn điều trị của CDC, nhưng họ không có nó và cho tôi ra về lúc 2h sáng. Tôi đã thực sự mất tinh thần.

Tối hôm sau, tôi cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi từ một phòng khám tại Trung tâm Y tế Irving của Đại học Columbia. Họ nói rằng sở y tế đã yêu cầu họ tiếp nhận trường hợp của tôi. Vì vậy, rõ ràng tôi là một trong số ít may mắn được mời điều trị. Bởi vì thuốc chưa được thử nghiệm rộng rãi trên người, nên tôi phải ký các giấy tờ chấp thuận có đầy đủ thông tin quan trọng.

Tôi đã mất khoảng một giờ tại phòng khám và ra về với lượng TPOXX dùng trong hai tuần. Tôi đã rất nhẹ nhõm.

Tôi phải uống ba viên thuốc mỗi 12 giờ, kèm theo chế độ ăn nhiều chất béo.Các vết thương bắt đầu khô rất nhanh và giờ tôi chỉ còn lại ba vết vảy nhỏ. Chỉ trong vài ngày gần đây, tôi đã có thể đi vệ sinh mà không bị đau.

Tôi vẫn đang bị cách ly. Tôi may mắn vì có đủ nguồn lực cần thiết để đặt thức ăn và thuốc men và giao hàng đến tận nhà. Tôi có máy giặt trong căn hộ của mình, vì vậy tôi có thể giặt ga trải giường và quần áo. Tôi biết những người khác đang thực sự vật lộn khi cách ly, vì họ không có hoàn cảnh như tôi.

Một ngày sau khi tôi bắt đầu điều trị, 13/7, cuối cùng tôi cũng nhận được cuộc gọi từ một nhân viên sở y tế, người này nói rằng tôi có thể đã tiếp xúc với bệnh đậu mùa ở khỉ vào ngày 26/6. Tôi nói với cô ấy rằng tôi đã bị bệnh đậu mùa khỉ luôn rồi, và cô ấy hỏi tôi về các triệu chứng. Cuộc gọi kéo dài khoảng nửa giờ và rõ ràng là cô ấy đang đọc một kịch bản. Sau đó, cô ấy nói: “Được rồi, cảm ơn vì đã dành thời gian, chúc anh khỏe lại” và cúp máy. Cô ấy thậm chí còn không hỏi tôi có những địa chỉ liên hệ nào.

Toàn bộ điều này giống như một thất bại lớn đáng lẽ không được phép xảy ra, đặc biệt là khi dịch đã bùng phát được 2,5 tháng. Nếu một người như tôi – đã làm việc trong lĩnh vực sức khỏe tình dục trong một thời gian dài – cũng phải khó khăn trong việc tìm kiếm chăm sóc, tôi không thể tưởng tượng được những người khác sẽ làm điều đó như thế nào. Tôi biết một số người chỉ ngồi ở nhà trong nỗi đau đớn tột cùng bởi vì họ không nhận được sự hỗ trợ mà họ cần.

Nguồn: Zingnews


© 2024 | Thời báo MỸ



 

Bài liên quan